Chia tay rồi thì mọi chuyện là quá khứ. Cho nên tình yêu và thời gian không có liên quan với nhau. Tử Nhan à, con người cậu không cần sống khổ sở như vậy. Yêu cầu với chính mình thấp một chút, vì bản thân nghĩ nhiều một chút đi.
Cậu Kiềm Chế Một Chút FULL - (Chương 15) - Tác giả Tùng Tử Trà Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
ANH YÊU EM QUỲNH!Hi vọng 1 ngày nào đấy chị sẽ đọc được những dòng này của em, và nhớ về em 1 chút, 1 chút thôi, 1 chút nhỏ thôi trong những người mà chị có 1 chút ấn tượng trong trái tim xinh đẹp của chị!Tạm biệt các thím, hẹn các thím 1 ngày gần nhất nếu có!
1 tuần sau, cậu cũng khỏe hơn, nằng nặc đòi xuất viện, bác sĩ cũng cho cậu về, trước đó cũng cẩn thận dặn dò anh một số thứ. Vừa về nhà, cậu liền thương lượng với Seokjin muốn dọn ra ngoài ở, anh vừa nghe đến việc cậu muốn dọn ra ngoài liền cật lực phản đối.
Thông thường, họ sẽ đón một cơn gió có thể kiềm chế ngã và sau đó đổi hướng, di chuyển. theo gió và phản ánh sự duyên dáng và tự do của một con đại bàng sà vào. Nhưng đơn vị này. đã khác.
Chương 57: Mối tình đầu. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp nghiêng ngả lảo đảo ngã trên sàn nhà, rương hành lí anh mang đến đổ nghiêng về một bên, mà không ai thèm quan tâm. Áo khoác của anh ngay từ lúc bước vào cửa đã bị lột bỏ
“Không tốt cho em,” Anh nói, “Anh sợ em không kiềm chế được bản thân mình.” ” …” Lâm Chiết Hạ sửng sốt một chút, sau đó lui về phía sau, tránh tay anh: “Em cảm thấy anh nói cũng có lý, anh vẫn nên ở nhà Hà Dương thì tốt hơn, ở nhà em thì không thích hợp lắm.”
DzgQ31k. Tuy rằng Đoàn Chấp dọn vào nhà Quý Thư Ngôn ở nhưng hắn cũng không hề rảnh rỗi. Trường học đang vào kỳ nghỉ đông, phòng làm việc cũng không mở, nhưng hắn vẫn phải làm dự án cùng những người Thư Ngôn không hiểu về dự án này cho lắm, mỗi lần thấy hắn mệt mỏi trở về từ bên ngoài, khiến anh cũng có chút đau lòng, ngoài miệng không nói nhưng lại đi làm thêm mấy món hoành thánh, măng tây, thịt bò áp chảo mà Đoàn Chấp Viên cũng nhìn thấy được Đoàn Chấp bận rộn. Cậu ngồi trên sô pha bóc hạt dẻ cười, nhìn Đoàn Chấp mặc quần áo thường ngày đúng giờ lại ra ngoài làm việc, cậu thầm so sánh với chính nhiệt huyết của học bá khó có khi tro tàn lại cháy, cân nhắc hỏi cậu mình "Có phải con cũng nên tìm một chỗ thực tập không?"Cậu nghĩ, đều đã 20 tuổi như Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp không còn dùng tiền trong nhà gửi nữa mà cậu thì vẫn được cậu mình chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng, mặt cậu có chút xấu hổ đỏ ra Quý Thư Ngôn cũng không để ý tới chuyện này, lật trang sách trên tay "Cháu không cần cảm thấy người khác đang làm việc gì, thì cháu cũng nhất định phải làm. Cậu hi vọng cháu có thể làm những gì mình thích, nếu cháu có mục tiêu, muốn đi công ty nào thực tập thì đi. Nhưng nếu tạm thời chưa nghĩ ra, thì ở nhà chơi cũng không sao cả."Anh thật sự đã nghĩ như là phụ huynh của Quý Viên, chăm chỉ làm việc đến tận bây giờ bởi vì muốn để Quý Viên không có bất kỳ ràng buộc nào và có thể chọn con đường mà mình muốn đi. Nếu Quý Viên không muốn nỗ lực, chỉ muốn trở thành một con cá muối hạnh phúc, anh cũng thấy không sao vì cả cuộc đời này, có được hạnh phúc mới là điều khó khăn Viên cười hắc hắc, rồi lại cọ đến bên cạnh cậu mình, được tiện nghi còn khoe mẽ "Vậy tại sao cậu lại không khuyên Đoàn Chấp?"Bàn tay đang nắm sách của Quý Thư Ngôn hơi khựng lại. Anh không phải không muốn khuyên mà là anh khuyên không được."So với cháu thì tâm tư Đoàn Chấp lại khác." Anh nhẹ giọng nói, "Cậu ấy và cháu lớn lên trong môi trường khác nhau, tính cách cũng khác, hạnh phúc và sự hài lòng thoả mãn cũng khác nhau nốt."Quý Viên không hiểu, mắt trông mong hỏi "Là sao ạ?"Quý Thư Ngôn lại không nói, chỉ vỗ vỗ đầu nhanh kỳ nghỉ đông đã trôi qua được một hạng mục ở nơi làm việc của Đoàn Chấp cuối cùng cũng hoàn thành, Quý Viên cũng tìm được một lớp học vẽ tranh, mỗi ngày đều ở nhà sáng tác, còn muốn treo kiệt tác của mình lên khắp tường. Mắt thấy chỉ còn cách giao thừa một tuần nữa, Quý Thư Ngôn xin nghỉ phép dẫn Quý Viên và Đoàn Chấp ra ngoài mua đồ mừng năm hương vị ngày Tết không còn đậm đà như xưa nhưng trên các con phố vẫn có không khí mua sắm của ngày tết, siêu thị cũng bày bán câu đối xuân, còn có một số đèn lồng nhỏ, tròn trịa, đỏ bừng, treo ở trên giá cũng rất đáng kia Đoàn Chấp chưa từng mua đồ Tết bao giờ cả, đứng ở siêu thị cũng không biết nên bắt đầu từ Thư Ngôn đặt một vài túi quà vào giỏ hàng, chuẩn bị phân phát cho con của đồng nghiệp, anh hỏi Đoàn Chấp "Những ngày Tết trước đây em thường trải qua thế nào?"Đoàn Chấp nhớ lại "Tất cả mọi chuyện đều có người chuẩn bị sẵn, đồ ăn thì có đầu bếp phụ trách, đêm giao thừa họ hàng gần sẽ đến nhà của em, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm, còn lại cũng không có gì đặc sắc cả."Quý Viên nói, "Nghe cũng rất náo nhiệt."Đoàn Chấp kéo kéo khóe miệng, không nói nói náo nhiệt, cũng thật sự rất náo nhiệt, trong nhà toàn là người. Ngoại trừ ông nội và cô là người thân thiết, còn lại những người khác đều lịch sự khách sáo nói đôi ba câu, trong tối ngoài sáng so đấu với trường hợp này hắn đều không có kiên nhẫn, nhưng là cháu trai được cưng chiều nhất của ông nội nên hắn phải đóng đinh ở đó như một linh vật. Nhưng năm nay thì tốt rồi, có làm linh vật cũng không tới lượt hắn làm. Đoàn Chấp xoay cái đèn lồng nhỏ một vòng, lông mi rũ xuống, sườn mặt có chút cô đơn, nhưng khi hắn vừa nhấc mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm bỏ một hộp Toffee Balls vào trong giỏ Quý Thư Ngôn lại chú ý tới sự thất thường vừa rồi của hắn, chỉ là anh không vạch trần mà thôi. Anh lấy thêm mấy túi đồ ăn vặt Đoàn Chấp thích ăn, hỏi Đoàn Chấp, "Em tới lựa mấy cái song cửa sổ đi, để về nhà còn dán trên tường."Đoàn Chấp nhìn theo tầm mắt của Quý Thư đúng là chưa từng làm mấy việc này và cũng chưa bao giờ đến lượt hắn phải lựa chọn cái thứ nhỏ nhặt này cả."Lấy cái này đi, hỉ thước bay lượn." Hắn chọn mấy cái, "Còn có cái này, hàng năm đều dư giả."Quý Thư Ngôn ra hiệu bỏ nó vào trong giỏ lúc sau khi thì Quý Thư Ngôn bảo Đoàn Chấp đi mua gia vị lẩu, khi thì kêu hắn đi tìm loại lạp xưởng mà anh thích, sai đến mức Đoàn Chấp xoay vòng cả Quý Viên cũng nhìn ra "Cậu, sao cậu sai anh Đoàn đi nhiều quá vậy?"Cái này chẳng lẽ là tình thú gì sao?Quý Thư Ngôn cúi đầu xem chocolate, "Tìm cho em ấy chút việc để làm, cho bớt suy nghĩ lung tung."Cũng may Đoàn Chấp cũng thấy sai vặt đến xoay vòng vòng còn rất vui vẻ, cho đến khi tính tiền xong, hắn cầm hết đồ ăn vặt trên tay Quý Thư Ngôn chỉ chừa lại cho anh một hộp bánh kem. Quý Viên chạy theo phía sau trên tay còn xách một bịch lớn đồ ăn đông lạnh, trơ mắt nhìn cậu mình đút cho Đoàn Chấp một miếng có mình cậu, không ai thèm quan tâm!Giống như một người xách đồ lẽo đẽo đi theo đằng là chỗ tốt của việc yêu đương sao? Vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn đống đồ trên tay mình, lần đầu tiên cảm nhận được chỗ tốt của việc có bạn khi mua sắm xong, ba người trực tiếp về nhà. Vốn dĩ dự định ăn cơm bên ngoài nhưng hiện tại đã gần kề ngày tết khắp nơi đều đông người, cãi cọ ầm ĩ, lái xe vòng một vòng bọn họ quyết định trở về nhà, tình nguyện ăn hoành thánh măng tây do dì quản gia quản gia chỉ làm nhân còn việc gói bánh để bọn họ tự làm. Ba người cùng nhau vào phòng bếp gói hoành thánh. Quý Thư Ngôn gói đẹp nhất, người cầm dao giải phẫu có khác hoành thánh giống như copy paste vậy, giống nhau như đúc. Còn Đoàn Chấp v Quý Viên thì cẩu thả hơn nhiều, có thể ăn là xong cơm chiều, bọn họ sắp xếp những món hàng Tết vừa mua được, ngoài sân còn muốn treo đèn lồng và dán song cửa sổ. Vào thời điểm này của mọi năm, Quý Thư Ngôn là chủ lực, còn năm nay thì đến lượt Đoàn Chấp. Hai cậu cháu đứng ở trong sân ra sức chỉ huy."Hướng sang trái một chút." Quý Thư Ngôn nói, "Đừng hướng lên trên, dừng ở chỗ đó là được rồi."Đoàn Chấp dán xong, lui về phía sau vài bước, thưởng thức thành quả lao động của chính mình, rất đắc ý "Em cảm thấy em dán khá đẹp đó."Nói cứ như song cửa sổ này là hắn cắt Thư Ngôn buồn cười liếc hắn một cái, đưa một cái đèn lồng khác cho hắn "Treo đèn lồng đi, anh với Quý Viên phụ trách bên trái, em phụ trách bên phải, treo xong mới được nghỉ."Trước kia Quý Viên thích nhất là treo đèn bộ sân vườn trở nên rực rỡ sắc đỏ, tuy kém thanh nhã một chút nhưng tràn đầy không khí tươi mới, luôn khiến người ta cảm thấy ngày tháng phồn hoa. Quý Viên vừa treo đèn lồng vừa hỏi Quý Thư Ngôn "Cậu ơi, năm nay anh Đoàn ở nhà chúng ta đón Tết luôn hay sao?"Cậu hỏi xong lại sợ cậu mình hiểu lầm, vội vàng giải thích nói "Không phải cháu không vui, cháu rất vui là đằng khác, chỉ là cậu ấy không về nhà sao? Khi chúng ta về nhà ông bà thì cậu ấy phải làm sao bây giờ?"Mỗi năm vào đêm giao thừa Quý Thư Ngôn đều đưa cậu về quê, hiện tại ông ngoại bà ngoại đang ở chỗ đó, mãi đến hết mùng 5 Tết mới quay về thành phố. Năm nay cùng Đoàn Chấp vượt qua nghỉ đông, cậu cũng rất vui. Nhưng chỗ ông bà ngoại lại không thể không ra Quý Thư Ngôn cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Mỗi ngày Đoàn Chấp đều ở cùng một chỗ với anh, kỳ thật anh cũng có để tâm, mắt thấy cửa ải cuối đến gần anh cũng không nghe thấy người nhà Đoàn Chấp gọi điện tới. Mà Đoàn Chấp cũng chưa nói muốn về nhà vào đêm giao treo cái đèn lồng nhỏ lên trên cây tùng "Lát nữa cậu sẽ hỏi Đoàn Chấp xem có muốn về cùng hay không. Còn bên chỗ ông bà ngoại của cháu cậu sẽ giải quyết"Quý Viên nghe xong sắc mặt có chút vặn vẹo. Cậu của cậu kiên quyết như nào cậu cũng đã lĩnh giáo qua rồi. Cậu chỉ có thể ẩn ý nhắc nhở "Tuổi của ông bà ngoại cũng lớn rồi."Quý Thư Ngôn lại cười khẽ một tiếng. Anh nghĩ Quý Viên quá coi thường sức chịu đựng của ba mẹ anh, năm đó khi anh mới hai mấy tuổi đã nói mình không muốn có con, ba mẹ anh cũng chỉ than ngắn thở dài mấy ngày, năng lực tiếp thu so với Quý Viên mạnh hơn treo cái đèn lồng cuối cùng lên. Từ sau cây hoa mai đi ra, anh thấy Đoàn Chấp cũng vừa treo người sóng vai đứng ở trong đêm như mực, dưới hành lang chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, mùa đông trong sân vốn tiêu điều lạnh lẽo, nhưng hiện tại màu đỏ trong sân nối tiếp nhau, giống như treo đầy trái cây xinh đẹp, nhìn vào có cảm giác bình Thư Ngôn cầm tay Đoàn ngón tay đan vào nhau."Sắp sang một năm mới rồi" Anh Chấp cúi đầu nhìn anh, "Ừm" nhẹ một tiếngLàn gió khẽ thổi qua, những chiếc đèn lồng nhỏ trên cành rung rinh lay động."Chú Quý." Đoàn Chấp vươn tay vuốt tóc Quý Thư Ngôn, "Chờ lát em có một món quà tặng anh. Hứa với em, anh nhất định phải nhận nó có được không?"Quý Thư Ngôn nghi hoặc nhìn hắn một cái. Anh nghĩ đó chắc là một món quà mừng năm mới. Người trẻ tuổi bây giờ thể hiện tình cảm cũng rất kỳ quái, ngày lễ nào cũng muốn tặng cũng không để ở trong lòng, "Được."_Khi Quý Thư Ngôn chuẩn bị đi ngủ mới biết được món quà của Đoàn Chấp là mới vừa tắm rửa xong liền nghe thấy điện thoại thông báo tít tít. Anh cầm lên xem, thì thấy là thống báo tin nhắn từ ngân hàng của anh, thông báo thẻ ngân hàng của anh nhận được 1xxxxx tệ.100000 tệ = vnđ - 21/7/2022, những số xxxxx kia thì mọi người tự đoán nhé heheQuý Thư Ngôn "........."Anh nhanh chóng mở ứng dụng ngân hàng ra xem , quả nhiên, người chuyển khoản là Đoàn Thư Ngôn cau mày nhóc Đoàn Chấp này là muốn chuyển hết tất cả tài sản sang cho từ trong phòng tắm đi ra, ngồi xuống mép giường, giơ điện thoại lên hỏi "Em đây là có ý gì?"Đoàn Chấp chống quyển sách, đứng ở chỗ đó che mặt nhiên là làm bộ làm tịch. Bởi vì tên cuốn sách kia là Quý Thư Ngôn dùng một tay nhấc quyển sách lên để lộ ra khuôn mặt Đoàn Chấp, dưới ánh đèn sáng chói cùng mùi gỗ thanh nhã trong phòng, gương mặt Đoàn Chấp sắc bén khó có khi có chút xấu hổ mất tự nhiên. Người vốn quen kiêu ngạo đột nhiên ngượng ngùng, ngược lại có chút câu dẫn dĩ Quý Thư Ngôn muốn chất vấn vài câu lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh im lặng hai giây, thay đổi tư thế ngồi gần Đoàn Chấp thoại đặt ở trên chăn. Màn hình sáng vẫn hiển thị thông báo Thư Ngôn cúi đầu nhìn một hàng số, nhẹ giọng quở trách một câu "Nào có ai như em, không nói một tiếng đã chuyển tiền." Đoàn Chấp cũng biết mình hành sự lỗ mãng. Hắn cũng cúi đầu, nắm chặt tay của Quý Thư Ngôn vào lòng bàn tay của mình "Đây là tiền thưởng của mấy hạng mục trước kia, còn các hạng mục vừa mới hoàn thành chưa nhận được tiền nhanh như vậy. Số còn lại là tiền em đầu tư chứng khoán, tất cả đều do em tự kiếm được, tích lũy từ hồi học trung học đến giờ. Trước đây, em không có kế hoạch tiêu tiền nên có phá một ít, nhưng từ nay sẽ không.""Em đưa anh số tiền này cũng không có ý gì khác cả." Hắn trấn tĩnh lại, trong lòng lại nóng lên, "Đều nói thành gia lập nghiệp, chúng ta còn chưa có giấy đăng ký kết hôn, so với anh em lại còn quá trẻ, không đáng tin cậy, nhưng không phải em sẽ luôn như vậy. Một ngày nào đó em sẽ đứng bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh. Mặc kệ là lúc trước hay sau này, em đều mong anh sẽ chăm sóc em."Đại khái từ trong xương cốt của hắn vẫn còn có chút truyền thống. Ba mẹ hắn sống một cuộc sống tự do không gò bó, luôn phân chia rõ ràng, sinh đứa nhỏ cũng như hợp tác làm ăn, cuối cùng mỗi người một thì lại khác, hắn có Quý Thư Ngôn, mong muốn cùng anh tạo nên một gia đình, hắn nguyện ý giao hết bản thân mình cho Quý Thư Ngôn, nguyện ý chiều chuộng, quấn lấy Quý Thư Ngôn, cùng anh chia sẻ hết tất cả mọi thứ của mình. Nhưng hiện tại hắn không bất kỳ có thành tựu gì nên chỉ có thể để Quý Thư Ngôn quản lý một chút tiền này. Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt sáng quắc, nhẹ giọng hỏi "Quý Thư Ngôn, anh nguyện ý chăm sóc em chứ?"Tay Quý Thư Ngôn vẫn bị Đoàn chấp nắm lấy. Lòng bàn tay Đoàn Chấp thực nóng, khiến lòng bàn tay anh cũng nóng theo. Anh nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhớ tới anh cũng đã từng không dao động nói ra câu nói kia, nắm lấy tay người cùng nhau đầu ra là như thế vừa nhận được tiền Đoàn Chấp chuyển khoản, trừ bỏ có chút bất ngờ thì cũng không có cảm giác gì khác. Bởi vì anh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Anh cùng Đoàn Chấp yêu đương thì chính là yêu đương. Anh sẵn sàng làm mọi thứ tốt nhất có thể đối với Đoàn Chấp, nhưng nếu một ngày Đoàn Chấp muốn rời đi anh cũng sẽ không trở thành vật cản đường, nhân sinh không nhất định phải cùng nhau đi đến cuối, nhưng nếu đã vui vẻ bên nhau thì khi chia ly cũng sẽ vui vẻ mà từ Đoàn Chấp lại có vẻ không nghĩ như vậy, hắn muốn mình biến thành một cái cây, cắm rễ ở nhà anh, trong sân của anh, mọc ra những cành cây che trời, muốn gộp anh và hắn lại với nhau. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cái người thanh niên nhỏ hơn anh 13 tuổi này sẽ hỏi anh là Anh nguyện ý chăm sóc em chứ."Đoàn Chấp cam tâm tình nguyện giao phó chính mình cho anh. So với tờ giấy chứng nhận kết hôn còn đảm bảo hơn nâng mắt lên, cũng nhìn Đoàn gỗ đã cháy vào lớp cuối, chuyển thành hương của cây xô thơm và gỗ đàn hương. Lông mi Quý Thư Ngôn khẽ run vài cái, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi phiếm ra anh phải từ Chấp mới hai mươi tuổi, rất dễ xúc động, chờ đến khi 30 tuổi có lẽ sẽ hối hận không chừng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp đầy chân thành của Đoàn Chấp, anh lại không nói nên lời. Bởi vì đây là một trái tim chân thành muốn giao chính mình cho anh, chân thành muốn cùng anh đi đến đầu hình điện thoại vụt Thư Ngôn thầm thở dài, trong lòng lại có chút ngọt, giống như mật hoa vậy, không quá bết dính mà cảm giác nhẹ nhàng mềm mại như bông."Vậy, trước mắt anh giúp em giữ." Anh nhẹ giọng nói, "Về sau nếu em cần dùng thì cứ nói cho anh biết".Anh không rút tay ra khỏi tay Đoàn Chấp mà dùng tay còn lại đưa lên búng vào trán Đoàn Chấp. "Nhưng lần sau em có thể nói trước với anh rồi hẵng làm được không?" Lòng Quý Thư Ngôn vẫn còn sợ Chấp cười rộ lên kéo Quý Thư Ngôn vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống thái dương của anh."Nếu nói trước sẽ không còn bất ngờ." Hắn nói "Sau này anh sẽ quen thôi, nhà mình anh là người quản tiền"Quý Thư Ngôn khẽ hừ một tiếng không tỏ ý kiến, nhưng khóe miệng lại cong sau, nhà chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ này nghe hay như ngẩng đầu hôn Đoàn ngoài cửa sổ tuyết rơi lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vây quanh người, mùi hoa, mùi mộc hương, hỗn hợp quyện lại với nhau, tiếng than nhẹ cùng âm thanh không đứng đắn cũng triền miên quấn quýt, đàn ghi-ta và gậy bóng chày nơi góc tường cũng dựa sát nhau, tây trang cùng áo khoác sam trong tủ quần áo cũng dán ở một giường, hai tay gắt gao nắm Thư Ngôn mê mang, cảm giác như đang nhấp nhô trên sóng tuyết trắng xóa, đọng ở khoé mắt anh cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ thất thần nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như ngọc của Đoàn Chấp, trong đầu tới tới lui lui xoay quanh một mình sao anh lại thích người này đến thế?Mà người này, thế nào lại cũng yêu anh như hôm sau, Đoàn Chấp mua điểm tâm cho Quý Thư Thư Ngôn ngồi ở trên sô pha xem máy tính bảng. Vốn dĩ Quý Viên cho rằng cậu mình đang đọc báo, nhưng khi quay đầu nhìn lại phát hiện trên màn hình đều là hình các loại xe, có xe máy cũng có ô buồn bực hỏi Quý Thư Ngôn "Cậu muốn mua xe ạ? Vì sao lại xem xe motor chứ, cậu biết lái nó sao?"Quý Thư Ngôn còn đang xem giới thiệu các loại xe, không chút để ý trả lời "Cậu xem cho Đoàn Chấp, cậu ấy đi ra ngoài nhiều, mua cái xe để di chuyển cũng tiện. Nhưng cậu ấy lại thích xe máy, cho nên cậu không biết nên chọn chiếc nào?"Anh ngẩng đầu hỏi Quý Viên, "Cháu thấy thế nào, cậu ấy sẽ thích xe motor hay xe ô tô đây?"Anh hỏi rất nghiêm mặt Quý Viên choáng Thư Ngôn lại nói "Thôi, bỏ đi, hỏi cháu cũng như không." Anh suy nghĩ một lát rồi lại lẩm bẩm, "Hay mua cả hai luôn nhỉ?"Quý Viên nghe không nổi nữa, lắc đầu, ngồi trở lại trên sô đời, cậu cay đắng mà nghĩ, dưới mái nhà này tổng cộng chỉ có ba người, hiện tại thì tốt rồi, hai người kia thì đang yêu này chỉ còn mình cậu tỉnh
Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Chỉ có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai “Chuyện này cứ để tớ lo.”Rất lâu về sau, Quý Viên “Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!”
Cuối tuần trôi qua thật nhanh Quý Thư Ngôn lại quay trở về với công việc thường tuần tiếp theo Đoàn Chấp vẫn không xuất hiện, ngay cả trong vòng bạn bè cũng chẳng đăng gì cũng không có cập nhập hồ sơ mới. Hắn giống như giọt nước đột nhiên tan biến khỏi thế Thư Ngôn cũng đã quen dần với việc người luôn có thói quen, giống như từ đầu anh vẫn không quen với việc Đoàn Chấp xuất hiện ở trong nhà mình, hận không thể cần chổi quét người ra khỏi cửa. Về sau anh lại cảm thấy việc Đoàn Chấp ngồi trên sô pha nhà mình là chuyện hết sức bình thường. Bây giờ cũng chỉ là một lần nữa, một lần nữa thích là đôi khi Quý Thư Ngôn sẽ bất giác ngẩng đầu lên giữa lúc làm việc, thấy vật trang trí hình con rắn nhỏ mà Đoàn Chấp đưa cho đặt trên bàn, anh lại thấy hơi phân mắt đã đến thứ năm, sau ca phẫu thuật Quý Thư Ngôn mệt mỏi ngã nằm trên ghế trong văn phòng, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động. Y tá bên cạnh vừa rồi gọi đồ ăn khuya, cầm một suất đưa anh. Anh nhận lấy thì phát hiện đó là một phần canh cùng hai miếng cơm nắm, mua từ quán ăn nhỏ sát bên bệnh viện, mùi vị tạm ổn, không ngon cũng không khi ăn xong hai miếng cơm nắm Quý Thư Ngôn tiếp tục viết biên bản, viết xong lại kiểm tra lại xem có để sót gì không. Anh mệt mỏi nằm trên bàn một lúc mới miễn cưỡng chuẩn bị ra cùng đồng nghiệp đang trực ca đêm chào hỏi rồi đi ra cửa bãi đậu xe của bệnh viện, lúc này xe không còn nhiều như ban ngày nên anh có thể dễ dàng tìm được xe của nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, lúc cảm thấy mệt mỏi muốn nhanh chóng về nhà càng dễ gặp sự cố.*Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm câu này ý chỉ đã nghèo khó khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở không nổ máy được, động cơ cũng không đánh được bãi đỗ xe yên tĩnh anh thử vài lần cũng không khởi động được, chiếc xe giống như một con rùa già ăn vạ nằm bất động trong bãi để Thư Ngôn "....."Anh bất lực dựa vào bánh lái, trong giây phút này anh cảm thấy rất chán nản, trong lòng xác định sẽ ở lại trong bệnh viện một đêm. Nhưng dựa được vài phút, anh đành miễn cưỡng từ trong xe bước xuống chuẩn bị gọi taxi chở về nhà, ngày mai sẽ hẹn cửa hàng 4S tới bệnh viện kéo xe hiện tại đã gần mười hai giờ, anh chờ ở cửa bệnh viện hơn mười phút, vẫn chưa có xe đến đón. Đang lúc cau mày không ngừng tăng thêm tiền phí, trong gió đêm bỗng nhiên truyền đến một tiếng phanh gấp. Quý Thư Ngôn theo bản năng ngước mắt lên, phát hiện có một chiếc motor đậu trước mặt mình, trông có chút quen mắt. Anh hướng mắt lên trên liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa phía sau chiếc mũ bảo hiểm màu Đoàn Quý Thư Ngôn chậm lại một không nghĩ sẽ cùng Đoàn Chấp chạm mặt trong tình huống như vậy. Đã hơn nửa tháng hai người không gặp mặt, đột nhiên đụng phải lại rất bối rối. Anh thậm chí có chút không tin vào mắt mình, hoài nghi liệu đây có phải là một người giống Đoàn Chấp hay ngay sau đó, người này liền cởi mũ bảo hiểm. Dưới ánh trăng sáng dịu quả nhiên lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, xán lạn anh Chấp so với anh còn kinh ngạc hơn, "Sao chú lại ở đây, bây giờ chú mới tan làm à?"Quý Thư Ngôn gật đầu, "Ừ, vừa mới tan làm, đang chuẩn bị về nhà."Đoàn Chấp liếc mắt nhìn Quý Thư Ngôn từ trên xuống dưới, "Bác sĩ các chú thật đúng là vất vả. Xe chú đâu, chú không lái về sao?""Hỏng rồi" Nói về việc này Quý Thư Ngôn liền cảm thấy có chút buồn bực, "Vừa nãy chiếc xe không biết bị hỏng chỗ nào, không khởi động được, tôi chỉ có thể gọi taxi về trước nhưng vẫn không thấy ai nhận đơn."Dứt lời anh lại cúi đầu nhìn điện thoại, tốt lắm, vẫn như cũ không có người nhận thở dài trong lòng thầm nghĩ bệnh viện của bọn họ cũng không tính là vùng sâu xa hẻo lánh, thế nào mà hôm nay lại khó gọi xe như lúc lo lắng tới phát sầu, một bàn tay thon dài vươn tới lấy đi chiếc điện thoại trong tay anh."Đừng chờ nữa, cháu đưa chú về." Đoàn Chấp cầm của Quý Thư Ngôn trống không, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, trong lòng thập phần rối là trước đây anh sẽ cảm thấy bình thường, Đoàn Chấp đưa anh về nhà cũng chỉ là giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng giờ anh lại do dự, nhớ tới những gì Quý Viên nói, Đoàn Chấp vất vả lắm mới quen được với một người cùng tuổi, hai người họ còn đang ở trong mối quan hệ yêu đương. Anh hẳn là nên suy nghĩ vì Đoàn Chấp, giữa hai người nên ít tiếp xúc tránh cho Đoàn Chấp phải chịu ảnh hưởng."Thôi bỏ đi" Quý Thư Ngôn nói, "Cậu cũng phải về trường, tôi không làm trễ thời gian của cậu." Anh lấy lại điện thoại từ trong tay Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp lại lùi về sau khiến lòng bàn tay anh rơi vào khoảng không."Chú thật sự để ý chuyện cháu đưa chú về sao?" Điện thoại của Quý Thư Ngôn ở trên ngón tay Đoàn Chấp xoay một vòng, lông mi hắn hơi rũ xuống, che đi một tia hung dữ nơi đáy mắt, giọng nói không nhanh không chậm, điềm đạm mà lạnh lùng, "Đều đã mười hai giờ rồi, chú thà lạnh cóng ở ngoài đường cũng không cần cháu đưa về, cháu so với virus còn đáng sợ hơn sao?"Quý Thư Ngôn nghĩ, Đoàn Chấp thế này quả thực là đang trả đũa anh trước đến nay anh chưa bao giờ có thể đối phó với Đoàn Chấp, nhất là khi Đoàn Chấp không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh, mím môi, đầy thương tâm như thể bị anh ghét bỏ, anh liền cảm thấy áy náy vô là do hành vi của anh ít nhiều cũng tổn thương người, có lẽ Đoàn Chấp cũng chưa nghĩ nhiều."Vậy đi thôi," Quý Thư Ngôn lùi lại một bước, "Nếu cậu không chê phiền phức.""Không phiền" Một giây sau Đoàn Chấp đã thay đổi sắc mặt, trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu Quý Thư Ngôn, ngón tay linh hoạt giúp anh cài chốt, "Chú lên đi."Quý Thư Ngôn đứng im vài giây cuối cùng vẫn ngồi lên. Trước đây anh chưa từng ngồi xe máy, cũng không biết phải để tay chân như thế nào, bàn tay anh đặt hờ trên eo trên bụng Đoàn Chấp, cũng không dám dùng sức, chỉ miễn cưỡng để chính mình không bị ngã Đoàn Chấp lại cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của anh, tay cầm lái của hắn bất giác nắm chặt hơn một chút. Hắn nghĩ thầm, may là hắn đi chiếc BMW latte này nếu không hắn sẽ không có cơ hội chở Quý Thư Ngôn về."Vậy cậu đi chậm một chút." Quý Thư Ngôn thấp giọng Chấp từ kính chiếu hậu nhìn Quý Thư Ngôn, khuôn mặt anh khi đội mũ bảo hiểm của hắn thật nhỏ nhắn, màu mũ đỏ rực càng khiến cho gò má anh thêm ửng hồng."Được."Đoàn Chấp quả thực đi chậm, Quý Thư Ngôn ngồi ở phía sau có cảm giác khá mới lạ, anh đã quen với chiếc ô tô êm ái ổn định, lại không ngờ đêm hôm khuya khoắt như này lại ngồi trên xe chiếc motor của người nhíu mày, mơ hồ nhớ lại bộ phim thần tượng mà đồng nghiệp xem trưa nay, hình như trong phim cũng có tình tiết như này, nữ chính ngồi phía sau motor của nam chính, tiếp đó hai người cùng nhau đi ngắm biển về lắc đầu ném cái ý nghĩ linh tinh này ra ngoài, ngẩng đầu hỏi Đoàn Chấp, "Sao tự nhiên cậu lại đi ngang qua bệnh viện, trùng hợp vậy sao?"Đoàn Chấp lại nói, "Không phải trùng hợp, dạo này cháu hay đi ngang qua đây, biết đâu khi chú tan làm, cháu có thể giả bộ ngẫu nhiên gặp được."Gió đêm thổi ù ù, giọng nói của Đoàn Chấp cũng bị gió thổi đến rơi rớt tan Quý Thư Ngôn lại nghe được rành mạch."Hôm nay không phải cháu đã gặp được sao." Đoàn Chấp cười Thư Ngôn không nghĩ tới mình sẽ nghe được đáp án này, anh căng thẳng nắm chặt áo Đoàn Chấp, một lúc sau mới nói, "Cậu vì cái gì......"Đoàn Chấp không nghe rõ ở phía trước lớn tiếng hỏi, "Chú nói gì?"Quý Thư Ngôn cũng không thể không lớn tiếng, "Tôi nói không phải cậu đang hẹn hò với người khác sao, tại sao lại còn muốn tới bệnh viện."Đây chính là một chân đạp hai thuyền, không được, vẻ mặt Quý Thư Ngôn đầy nghiêm túc suy nghĩ, tuy rằng anh không muốn làm thuyền nhưng cái ý tưởng này của Đoàn Chấp thật không tốt, cần phải ngăn chặn. Nhưng anh còn chưa nghĩ xong, chỉ kịp nghe một tiếng kít, Đoàn Chấp đã dừng xe họ tình cờ đi ngang qua một con ngõ nhỏ vắng vẻ, bốn bề vắng lặng. Tiếng động cơ motor của Đoàn Chấp trong đêm tối rất rõ ràng, Quý Thư Ngôn không kịp chuẩn bị đập thẳng vào lưng Đoàn Chấp, đầu có chút không đợi anh lên tiếng, Đoàn Chấp đã quay đầu, sắc mặt không có ý tốt hỏi, "Chú nghe thấy ai nói cháu đang hẹn hò, ai tạo ra tin đồn này cho cháu?"Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ tới, còn có thể là ai, bên người Quý Thư Ngôn ngoại trừ Quý Viên còn ai có thể nói nhảm được Thư Ngôn bị Đoàn Chấp hỏi đến phát ngốc."Không phải cậu cùng với một nam sinh khác thường xuyên ra ngoài hẹn hò sao." Quý Thư Ngôn từ phía sau mũ bảo hiểm nhìn Đoàn Chấp, "Quý Viên nói người kia theo đuổi cậu rất lâu rồi, gần đây rốt cuộc cậu cũng đồng ý làm quen, ý tôi không phải nói cậu ta nhất định sẽ là bạn trai của cậu, tôi chỉ nói khả năng hai người đang......mập mờ...."Anh không biết nên giải thích thế nào, nhìn bề ngoài của Đoàn Chấp rất giận dữ, đặc biệt sau khi anh nói ra hai chữ "mập mờ" cuối cùng, ánh mắt Đoàn Chấp càng thêm hung Thư Ngôn thức thời ngậm miệng lại, nếu còn không im, anh cảm thấy Đoàn Chấp muốn nổi điên đến nơi Đoàn Chấp cuối cùng cũng hiểu ra, cái người gần đây thường xuyên ra ngoài cùng hắn, lại còn đang theo đuổi hắn, còn có thể là ai ngoài tên ngốc Tần Chiếu Chấp đau đầu mà ấn sống mũi không biết nên nói gì cho phải, lời đồn này sinh ra như thế nào hắn là người rõ ràng nhất, hắn con mẹ nó so với Đậu Nga còn oan ức hơn.*Đậu Nga là một cô gái nghèo nhưng coi trọng lễ tiết. Nàng quyết thủ tiết vì chồng nên đã cương quyết cự tuyệt Trương Lữ Nhi khi nhiều lần bị hắn dở trò đồi bại. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ cách ép buộc Đậu Nga bỏ thuốc độc vào cháo của Thái Bà...nói chung là oan ứcHắn dứt khoát xuống xe đứng đối diện với Quý Thư Ngôn, còn thuận tay cởi mũ cho Chấp khẽ cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với Quý Thư Ngôn, "Trong mắt chú cháu là một kẻ lăng nhăng như vậy sao, thay người yêu như thay áo? Còn chưa đến mấy ngày đã thích người khác?"Quý Thư Ngôn không dám nói, chỉ có thể chột dạ mà lắc Chấp cười lạnh một tiếng, căn bản không như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong chốc lát, nhìn đến cả người Quý Thư Ngôn đều không được tự nhiên, nhìn đến độ anh cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, Đoàn Chấp lại đột nhiên cười."Vậy chú thì sao, chú Quý, chú thấy thế nào nếu cháu cùng người khác hẹn hò?" Hắn nhẹ giọng hỏi Quý Thư Thư Ngôn bị hỏi đến hô hấp cứng im lặng một lúc lâu sau đó mới nói, "Cậu hẹn hò với ai là tự do của cậu."Đoàn Chấp không vừa lòng với đáp án này, nhưng hắn biết có ép hỏi cũng không có kết quả. Quý Thư Ngôn giống như một chiếc vỏ sò, tầng tầng lớp lớp đề phòng, lại còn ràng buộc cả đống trách nhiệm cùng đạo đức khó hiểu, cho dù có cậy nửa ngày cũng đào không ra một câu nói mặt hắn khó đoán nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong vài giây, đột nhiên nói, "Nói dối sẽ bị sét đánh, chú Quý đã nghe qua câu này chưa?"Quý Thư Ngôn quay mặt sang một bên không để ý tới Chấp cười một tiếng cũng không để ý, hắn nhẹ giọng giải thích, "Cháu không hẹn hò với ai cả, học trưởng cùng khoa có mở một phòng làm việc bên ngoài để kiếm thêm thu nhập, cháu cũng làm việc ở đó, gần đây đang thiếu người lại đúng lúc đụng phải Tần Chiếu, cháu liền gọi cả cậu ta theo. Nhưng cháu cũng nói rõ ràng với cậu ta rồi, cậu ta là 1, cháu cũng là 1, mô hình của chúng cháu không hợp nhau, cậu ta đã sớm không theo đuổi cháu nữa." Nói thật, hắn cũng không nghĩ tới Tần chiếu so với hắn còn thấp hơn mười centimet, vậy mà lại ảo tưởng hắn là 0. Sau khi biết sự thật, hắn suýt chút nữa đấm cho Tần Chiếu tỉnh táo khi nhìn vẻ mặt của Quý Thư Ngôn, ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn lại ngo ngoe rục rịch, đặc biệt muốn bắt nạt dựa nửa người vào xe máy nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay Quý Thư Ngôn, nhỏ giọng dỗ dành, "Cháu không có di tình biệt luyến, gần đây không tới tìm chú là bởi vì quá bận, cũng sợ chú ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thấy xấu hổ."Đúng là hắn bận thật, một mặt hắn lạnh nhạt với Quý Thư Ngôn khiến anh cảm nhận được cuộc sống thiếu hắn, lo được lo mất một chút, cũng là sự lời này Đoàn Chấp vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra. Vẻ mặt hắn vô tội nhìn Quý Thư Ngôn giống như một chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ ngoài cửa, ánh mắt sạch sẽ lại nóng tim Quý Thư Ngôn đập loạn cả rất nhanh anh lại thấy kỳ quái cau mày hỏi Đoàn Chấp, "Một là có ý gì?"Anh thật không hiểu, anh không hay xem mấy thứ này trên Internet, bất kỳ thuật ngữ kỳ lạ nào trên Internet - một cái anh cũng không Chấp bị hỏi đến sửng sốt, mãi mới ý thức được Quý Thư Ngôn thực sự đang nghiêm túc hỏi mình, hắn không nhịn được mà cười rộ lên."Chú không biết à?" Hắn cười đến không ngừng được, đứng sát lại gần Quý Thư Ngôn, trêu chọc nói, "Muốn biết không?"Quý Thư Ngôn cau mày, nhìn vẻ mặt Đoàn Chấp là biết đây không phải chuyện gì tốt nhưng anh lại không nhịn nổi tò mò ở trong lòng, liền cẩn thận gật Chấp cười rộ lên, hắn chậm rãi nghiêng người về phía trước cùng Quý Thư Ngôn dựa sát vào nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, nếu tiến gần hơn một chút có thể hôn Thư Ngôn muốn trốn nhưng bị Đoàn Chấp ngăn lại. Khoảng cách giữa hai người rất gần chỉ cách nhau vài Chấp chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên môi Quý Thư Ngôn, rõ ràng cái gì hắn cũng không làm vậy mà xung quanh lại tràn ngập sự áp bức khó tả. Trên người hắn có mùi hương gỗ mun nhàn nhạt cùng mùi thơm của hoa hồng, giống như gông cùm xiềng xích cuốn lên người, cuốn chặt lấy Quý Thư Ngôn khiến anh không thở thở của anh trở nên nhẹ hơn, mùi hương đó dường như dọc theo chóp mũi rồi lan tới đại não, khiến anh có chút mơ màng buồn ngủ, gần như muốn Chấp nâng cằm, ghé sát bên tai Quý Thư Ngôn thì thầm, "1 chính là chồng của người kia."Hắn thổi ra dòng khí nóng mơn trớn bên tai Quý Thư Ngôn, mắt thường còn có thể thấy rõ vành tai anh đang đỏ rực lên. Hắn còn ngại chưa đủ, lại nhẹ giọng nói thêm một câu, "Cháu nói thích chú, chính là muốn làm chồng của chú."Rốt cuộc Quý Thư Ngôn cũng không thể nhịn được nữa, một tay đẩy người ra. Anh hoài nghi Đoàn Chấp đang giở trò lưu manh với mình, nhưng anh lại không có chứng Chấp đột ngột bị đẩy cũng không khó chịu, hắn chỉ nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn cười như không hẻm nhỏ vắng vẻ này vào mười hai giờ đêm không có lấy một bóng người, chỉ có Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn, hai người, một chiếc motor, còn có một cây ngô đồng ở đầu ngõ, cao vút như cái Thư Ngôn không hiểu vì sao lại không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp. Nhưng để nói rằng anh thật sự rất giận, cũng không cúi đầu nhìn một mảnh ánh trăng ngưng tụ trên mặt đất, bóng cây đung đưa, mảnh trăng kia cũng đung đưa theo nghe thấy Đoàn Chấp hỏi "Chú Quý, mấy ngày nay cháu không đến quấy rầy chú, chú thấy vui sao?"Quý Thư Ngôn không cử động cũng không nói chuyện, trong lòng lại nhẹ nhàng lắc lắc không thậm chí còn không quen."Cháu rất khó chịu, cháu cứ nghĩ mình có thể kiên trì lâu hơn một chút, nhưng mới có nửa tháng thôi, lại giống như qua cả một thế kỷ vậy," Đoàn Chấp nói thêm, "Thật khó khăn."Thật khó bao nhiêu tình ý không kịp nói ra đều đọng lại ở ba chữ này, hắn phải dùng nghị lực lớn nhất để kiềm chế chính mình không ra khỏi cửa, không gửi tin nhắn cho Quý Thư Ngôn, nhẫn tâm làm bộ như trên thế giới này không có Quý Thư Ngôn, rồi lại trằn trọc trong đêm khuya, ở giữa môi răng đều là cái tên cuộc Quý Thư Ngôn cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Đoàn Chấp nói không nên cây ngô đồng rơi trên người Đoàn Chấp, người mà so với anh còn nhỏ hơn mười ba tuổi, là bạn của cháu trai anh, cao lớn đứng ở trước mặt anh ngay cả ánh trăng cũng muốn ngăn cản. Kỳ thật anh hoàn toàn có thể thực hiện lời hứa của mình, nói rằng anh vẫn luôn chào đón Đoàn Chấp tới nhà, nhưng không hiểu vì sao giờ phút này anh lại không dám nói. Trong lòng anh dường như có dự cảm, chỉ cần anh nói những lời tốt đẹp, mọi chuyện sau đó sẽ không còn do anh làm Đoàn Chấp lại cố tình hỏi, "Chú Quý, chú nói chú sẽ không đuổi cháu ra khỏi cửa, những lời này còn tính không, mấy ngày nữa cháu có thể tới tìm chú chứ?"Yết hầu Quý Thư Ngôn như bị thứ gì đó chặn lát sau, anh mới nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng, "Vậy đến đi."Đoàn Chấp có được câu trả lời mà hắn muốn, lại nhìn Quý Thư Ngôn thêm một lát, mới một lần nữa đem mũ bảo hiểm đội lên cho Quý Thư Ngôn. Hắn sải bước ngồi lên motor, "Đi thôi, cháu đưa chú về nhà."_____________Lời của tác giảViết đến đây chắc hẳn cũng rất rõ ràng rồi, kỳ thật hai người bọn họ bây giờ chính là mũi tên đôi, nhưng Đoàn Chấp lại là mũi tên siêu ~ thô ~ mà chú Quý của chúng ta chỉ là cái tiểu mầm nhỏ thui. Chú Quý cảm thấy mình chiều Đoàn Chấp quá nhiều, là một người trưởng bối, trong túi sẽ có rất nhiều đạo đức kỳ kỳ quái quái, thật sự rất giống một cái vỏ sò!
Giới thiệu Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút Tác giả Tùng Tử Trà Editor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang! Beta Dâu Tình trạng edit Đã hoàn _______ Giới Thiệu Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Ngôn. Quý Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn Chấp. Chỉ có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là cậu. Đoàn Chấp nghĩ, vấn đề đó không lớn. Tuổi tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh lệch. Hắn bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?” Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!” Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai “Chuyện này cứ để tớ lo.” Rất lâu về sau, Quý Viên “Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!” *** Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm nũng. Anh bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút? Mười phút sau, anh bị cấm ngôn. “Khoe ân ái, cút!” ——————————– Tên khác “Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng” Niên hạ? Nhất kiến chung tình? Hình thức theo đuổi vợ? CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân thụ. Tag Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung tình.
Giới thiệu [Thể loại Đam Mỹ ]Bạn đang đọc truyện Cậu Kiềm Chế Một Chút của tác giả Tùng Tử Trà. Trước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục — Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên “Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?”Quý Viên mãnh liệt gật đầu “Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp hoặc Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe của cùng tác mời các bạn đọc tiếp! Đang cập nhập Đang cập nhập Danh sách chương
cậu kiềm chế một chút